Trong khuôn khổ thế vận hội Olympic tại Barcelona (Tây Ban Nha) vào tháng 8 năm 1992, một điều kỳ diệu đã diễn ra, làm rung động trái tim hàng tỷ người trên thế giới.
Trong môn điền kinh ở cự ly 400m, vận động viên người Anh Derrick Redmond đang dẫn đầu cuộc đua và chuẩn bị cán đích. Khi dồn hết sức lực để hoàn thành những bước chạy cuối cùng, bất thình lình anh cảm thấy một cơn đau dữ dội ở chân và không thể đứng vững.Nhưng Derrick không chịu bỏ cuộc, anh vẫn cố hết sức để kết thúc vòng đua bằng cách nhảy lò cò về đích, mặc dù cứ mỗi bước là một cơn đau như cắt, ngày càng dữ dội hơn.Lúc đó, ngồi trên hàng ghế khán giả là Jim Redmond – cha của Derek. Khi chứng kiến cảnh đau đớn của con trai mình, ông đã lao như bay qua các hàng ghế của khán đài rồi nhảy qua hàng rào sân, gạt mấy nhân viên bảo vệ để đến được với con.Và cứ như thế, hai cha con dìu nhau tiếp tục đường đua trong tiếng hò reo cổ vũ vang dội của cả sân vận động lẫn sự bất ngờ của hàng tỷ người đang xem truyền hình trên toàn thế giới.Jim chưa bao giờ vắng mặt trong những cuộc thi lớn của con. Ông luôn là nguồn động viên lớn cho Derek thực hiện những ước mơ. Và trên thực tế, trong sự nghiệp chói lọi của mình, Derek đã chiến thắng ở nhiều cuộc thi trong đó đáng chú ý là Kỷ lục 400m chạy nước rút của Anh quốc, Huy chương Vàng 4x400m chạy tiếp sức tại giải Vô địch Thế giới, Vô địch Châu Âu, và Thế vận hội Khối thịnh vượng chung.Khi được phỏng vấn trong hậu trường, người cha bày tỏ với báo chí: “Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, con tôi vẫn phải hoàn thành vòng đua. Và tôi muốn ở bên nó để giúp nó thực hiện việc này. Tôi đã ở bên con tôi lúc nó bắt đầu sự nghiệp. Tôi nghĩ mình cũng phải ở bên nó khi nó kết thúc sự nghiệp.”
Ngồi tựa trên một chiếc ghế, Derek nhớ lại cảm xúc của mình trong thời khắc đó. “Từ khi tôi còn nhỏ, khi gặp bất cứ khó khăn gì, cha tôi luôn nhấn mạnh với tôi rằng vấn đề chỉ là thời gian. Trước danh hiệu vô địch, cả hai chúng tôi chẳng khác nào con thú hoang dại. Tôi và cha tôi luôn chắc mẩm là chỉ cần có mặt trên đường chạy, tôi sẽ là người chiến thắng.”Thế nhưng mọi việc đã không như mong muốn. Khi tiếng “rắc” đầu tiên phá tan sự tập trung cao độ của Derek, anh bỗng thấy một sự đau đớn khủng khiếp nơi đầu gối và không thể tự chủ với chân trái của mình. “Mình đã bị bắn” – đó là suy nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu Derek. Nhưng một vài giây sau, anh nhận ra dây chằng đầu gối của mình bị đứt.“Tôi thấy nhân viên cứu thương chạy lại, mang theo cáng. Từng vận động viên lần lượt vượt qua tôi. Thời gian nơi tôi như đóng băng. Nhưng tôi vẫn tin mình có thể về đích. Tôi sẽ dùng hết thảy những gì tôi có để làm được điều ấy”.Và thế là Derek bắt đầu nhảy lò cò trên đường đua với chiếc chân còn lành lặn. Cho tới khi vận động viên cuối cùng về đích, Derek nhận ra rằng cơ hội chấm hết.“Tôi bỗng thấy căm ghét thế giới này. Căm ghét cái dây chằng. Căm ghét tất cả. Nỗi đau thua cuộc còn lớn hơn nỗi đau nơi đầu gối. Tuy nhiên, tôi vẫn tự nói với chính mình rằng đã bắt đầu thì cần phải hoàn thành. Và khi chỉ còn 100m nữa là tới đích, tôi bỗng thấy một bàn tay đặt lên vai tôi. Không ai khác đó chính là anh bạn già – cha tôi”.“Cha đã khuyên tôi không nhất thiết phải làm vậy, nhưng tôi nói rằng chỉ cần ông giúp tôi đi đúng làn đường.”Và như thế, bất chấp luật đường đua cũng như không chú ý phản ứng của khán giả, cả hai đã cùng nhau thực hiện điều họ muốn – đó là về đích.Lần đua đó đã chấm dứt sự nghiệp của Derek như là một vận động viên điền kinh vô địch thế giới nhưng cơ hội không bao giờ giới hạn với những người có mơ ước. Anh đã chuyển sang tập rất nhiều bộ môn thể thao khác như bóng rổ, bóng bầu dục… và vẫn nung nấu ý định sẽ đại diện cho nước Anh trong các cuộc thi đấu chuyên nghiệp. Tuy nhiên, việc có ý nghĩa nhất mà anh làm sau khi giải nghệ đó chính là huấn luyện và truyền cảm hứng cho các thế hệ kế tiếp về tinh thần thể thao.Giờ đây, tất cả mọi người dường như đã lãng quên người chiến thắng trong cuộc thi đó nhưng hình ảnh hai cha con Derek và Jim thì vẫn còn in sâu trong lòng hơn 70.000 người có mặt trên khán đài và hàng tỷ khán giả trên toàn thế giới. Sau cuộc thi ấy, tại các cửa hàng bán đồ thể thao, người ta tấp nập mua những chiếc áo phông mang dòng chữ: “Hôm nay, bạn đã ôm chân chưa?” Thời khắc của Derek đã đi vào lịch sử Olympic và nay nó trở thành biểu tượng của tinh thần thể thao của Ủy Ban Olympic quốc tế.“Dù cuộc sống có khó khăn như thế nào và thử thách có lớn tới đâu, đừng bỏ cuộc vì thành công đang đợi bạn phía cuối con đường!”
Ai cũng có một "đường đua" riêng của đời mình. Trên con đường sự nghiệp, bạn sẽ không tránh khỏi những thất bại, thậm chí thất bại dẫn đến tay trắng. Điều này cũng giống như bạn bị vấp ngã trên đường đua vậy. Hãy hành động giống như Derek Redmond, hãy đứng dậy để hoàn thành nốt đường đua của mình.
Không quan trọng rằng bạn về đích đầu tiên hay về đích cuối cùng, quan trọng là bạn có hoàn thành mục tiêu của mình hay không! Hãy biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã.
Không bao giờ Thất bại, tất cả chỉ là Thử thách !
Author: Thanh Nguyen
Etiam at libero iaculis, mollis justo non, blandit augue. Vestibulum sit amet sodales est, a lacinia ex. Suspendisse vel enim sagittis, volutpat sem eget, condimentum sem.
0 nhận xét: