Một tuần trước sinh nhật 17 tuổi, Troy Morgan được bố thông báo rằng một khoản tiền thừa kế trị giá 250.000 USD đang đợi mình.
LearnVest, một công ty quản lý tài
chính đã chia sẻ câu chuyện của Troy Morgan, chàng trai từng tiêu tán
hết toàn bộ số tiền thừa kế khi mới 24 tuổi:
Một tuần trước sinh nhật 17 tuổi của tôi ,
bố nói hai bố con sẽ có buổi nói chuyện quan trọng. Điều này khá bất
thường vì tôi và bố không gần gũi lắm, và bố cũng không phải là kiểu
người thích ngồi xuống cùng ai đó nói chuyện tâm tình. Tuy nhiên, cách
bố thông báo có vẻ quan trọng, nên tôi đồng ý sẽ nói chuyện vào sáng hôm
sau.
Tôi không ngừng suy nghĩ sau đó, không
biết bố muốn thông báo điều gì. Có phải bố sắp chia tay mẹ kế? Hay chúng
tôi sắp chuyển nhà? Do quá tò mò, tôi không thể chịu được và thức ông
dậy giữa đêm và hỏi chuyện gì đang xảy ra. Một tay dụi mắt, ông nói với
tôi tin tức mà sẽ thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.
Ông nhắc lại rằng cách đó 10 năm, trước
khi qua đời, mẹ có liên quan đến một vụ kiện. Sự việc này tôi chỉ biết
lờ mờ vì lúc đó còn quá nhỏ. Còn đêm đó, tôi mới hay số tiền mẹ tôi
thắng từ vụ kiện đã nằm trong một quỹ đầu tư suốt nhiều năm qua, chờ tôi
hưởng khi đủ 18 tuổi. Theo đó, vào sinh nhật 18 tuổi, tôi sẽ được nhận
250.000 USD. Tôi có thể làm bất cứ cứ điều gì mình thích với số tiền
này.
Trong suốt một năm sau đêm đó, tôi không
thể không cảm thấy phấn khích bất cứ khi nào nghĩ về khoản tiền. Sinh ra
trong một gia đình trung lưu ở vùng ngoại ô tại bang Illinois, Mỹ, với
tôi số tiền này nằm ngoài tưởng tưởng. Tôi cảm thấy tất cả những gì mình
mơ ước sẽ nằm trong tầm tay.
Nhận khoản tiền thừa kế 250.000 USD năm 18 tuổi, chàng thanh niên tiêu hết năm 24 tuổi. Ảnh: Flickr
|
Thay vào trường cao đẳng cộng đồng, tôi
đăng ký luôn vào Đại học Purdue ở bang Indiana trong một năm. Tôi thay
đổi quyết định vào phút cuối vì vào Đại học có vẻ hấp dẫn hơn. Hơn nữa
tôi đã muốn đi khỏi quê nhà từ lâu và đây là cơ hội để thực hiện điều
đó. Do học ngoài bang, tiền học phí khá tốn kém - 15.000 USD mỗi học kỳ.
Nhưng lúc này, tôi không mảy may bận tâm. Vì có nhiều tiền, tôi trả
trước toàn bộ học phí cả năm.
Tuy nhiên, sau khi năm học qua đi, tôi
thấy không thích thú những gì mình trải qua ở ngôi trường này. Với hầu
hết các sinh viên khác, kể cả họ không thích trường thì cũng chọn cách ở
lại vì chi phí di chuyển và chuyển trường rất lớn. Tuy nhiên, tôi cho
rằng mình có đủ tiền để chuyển đến bất cứ chỗ nào, do đó tôi chuyển và
hết tổng cộng 30.000 USD cho quá trình này.
Trong hai năm học tiếp theo ở Đại học
Northern Illinois, tôi cần đóng 8.000 USD mỗi học kỳ. Một lần nữa, tôi
đóng toàn bộ học phí trước và không mảy may suy nghĩ nhiều.
Cũng trong thời gian này, tôi có phi vụ
đầu tư đầu tiên vì muốn có vài quyết định thông minh với tiền của mình.
Cùng một người họ hàng, tôi mua căn hộ một phòng ngủ ở Chicago để cho
thuê. Căn hộ lúc chưa hoàn thiện có giá 187.000 USD nhưng chưa cần trả
hết ngay. Tôi trả 50.000 USD bao gồm cả phần đầu tư của người họ hàng.
Anh ấy xin nợ và cam kết sẽ trả tôi sau.
4 năm Đại học thường xuyên chìm đắm trong
những bữa tiệc. Còn trẻ và lúc nào cũng quan niệm sống hết mình vì hiện
tại, tôi không nghĩ đến lần thứ hai khi bỏ ra 30.000 USD mua một chiếc
xe máy xịn hay trả hóa đơn 2.000 USD cho mỗi lần đi nhà hàng ăn uống.
Ơn trời, quá trình hết tiền của tôi diễn ra một cách từ từ, đủ để tôi có thời gian nhận ra và suy nghĩ về tương lai.
Vào năm học cuối, tôi khá chật vật trong
việc kiếm tiền đóng học phí. Tôi chỉ còn 30.000 USD trong quỹ. Không
muốn tiêu đến nó, tôi cố gắng duy trì số tiền này trong quỹ càng lâu
càng tốt.
Tuy nhiên tôi cũng không muốn bị đuổi học
vì thiếu tiền đóng. Cuối cùng tôi quyết định đến gặp bố xin giúp đỡ. Ban
đầu, những gì tôi nhận được là thái độ lạnh nhạt. Bố tỏ ra thất vọng
khi tôi không biết cách quản lý tiền bạc. Dù tôi không nói chi tiết,
nhưng bố cũng đoán ngay được rằng tôi đã thổi bay gần như toàn bộ số
tiền 250.000 USD.
Dựa lưng vào bức tường sau khi nghe ông
nói, tôi nhắc lại về khoản tiền 10.000 USD đưa ông ít năm trước. Ông nợ
tôi. Với việc nói ra điều này, tôi nhận được tiền rất nhanh, nhưng đồng
thời cũng đập tan những gì còn lại trong mối quan hệ bố con. Vài từ ngữ
khó nghe văng ra từ cả hai phía ngày hôm đó, và trong vài năm sau chúng
tôi không hề nói với nhau nửa lời.
Tuy bố đã trả nợ, tôi vẫn phải rút từ quỹ thêm khoảng 10.000 USD để trang trải chi phí cho năm học cuối cùng ở trường.
Bất chấp các khó khăn, tôi tốt nghiệp năm
2003 và làm tư vấn tài chính sau khi tốt nghiệp. Mức lương không cao
nhưng cũng đủ để trả tiền thuê nhà và các chi phí hàng ngày.
Cuối cùng năm tôi 24 tuổi, toàn bộ tiền
trong quỹ cạn kiệt. Vì tôi cũng có nghề nghiệp, nhận lương đều nên ít
nhất vẫn sống bình thường. Tuy nhiên, cái ý nghĩ rằng mình không còn
nguồn tiền dồi dào vô tận làm tôi đau đớn. Lần đầu tiên trong đời, tôi
buộc phải tiết kiệm và cất một khoản không tiêu đến dành cho lúc bất
thường. Đi chơi thâu đêm, du lịch, mua sắm thỏa thích..., những ngày
tươi đẹp đó đã mãi rời xa.
Dù là nỗi thất vọng lớn, nhưng không ngờ
sự thật này cũng là động lực đối với tôi. Tôi hiểu ra rằng ngồi một chỗ
nuối tiếc không làm tình hình khá hơn. Tôi quyết định bán khoản đầu tư
ban đầu của mình, lấy tiền để mua một căn nhà cùng với người bạn gái.
Tôi cũng kiếm việc khác với chức vụ cao hơn, dần dần mở rộng sự nghiệp.
Bức tranh tài chính ngày một khả quan, tôi cảm thấy ổn định.
Không may là chuyện giữa tôi và bạn gái
không thành, chúng tôi chia tay. Nhưng tôi cũng nhanh chóng gặp được cô
gái khác, tên Emma. Chúng tôi hẹn hò rồi trở nên thân thiết. Tôi bán căn
nhà cũ, cùng Emma mua một căn nhà mới và kết hôn, bắt đầu một chương
mới trong cuộc đời.
Khi đã chia sẻ cuộc đời mình với ai đó,
nhu cầu tiết kiệm và hoạch định ngân sách càng trở nên cấp thiết. Vợ tôi
là một người chi tiêu cẩn thận. Đó cũng là lối sống mà tôi đang cố học.
Không còn sự bảo trợ từ quỹ, tôi bắt đầu luyện nghệ thuật kiềm chế bản
thân, tiêu ít hơn số tiền kiếm được và nhanh chóng biến những bài học
này thành tư duy hành động.
Từ ngày đó đến nay đã 8 năm. Emma và tôi
hiện có 4 đứa con. Tôi có công việc tốt, làm giám đốc điều hành ở một
công ty, quản lý khoảng 50 nhân viên.
Thời tôi vừa có tiền rơi vào đầu, xung
quanh khi nào cũng có những người chỉ quan tâm đến tiền của tôi. Người
vừa quen biết luôn mời chào vô số phi vụ đầu tư. Bạn bè lúc nào cũng
trông chờ ăn xong tôi sẽ trả tiền. Dần dần tôi cũng học được kỹ năng đọc
vị động cơ của người đối diện và khả năng giải quyết vấn đề. Những kỹ
năng đó hóa ra lại tốt cho công việc hiện tại.
Quan điểm về đồng tiền của tôi tiếp tục
biến đổi. Có nhiều tiền rồi làm mất hết, hóa ra đó lại là cơ hội để tôi
học về giá trị tiền bạc theo cách mà ít ai có được. Tôi từng nghĩ con
đường của mình sẽ là tốt nghiệp đại học, có công việc như mơ, lái một
chiếc xe đẹp và ở trong ngôi nhà lớn. Thế nhưng bây giờ tôi đã được "mở
mắt" và biết rằng để có những thứ đó phải trả những gì; biết rằng mất
bao nhiêu công sức và thời gian mới thực sự đạt được mục tiêu.
Bức tranh tài chính của tôi hiện khá lạc
quan, điều tuyệt vời do chính tay tôi làm ra nhờ làm việc chăm chỉ. Tôi
hiện có 20.000 USD trong tài khoản tiết kiệm, 100.000 USD trong quỹ hưu
trí, không có khoản nợ nào.
Tôi từng nghĩ nhiều về việc tôi sẽ làm gì
nếu được làm lại từ đầu khi mới có số tiền 250.000 USD. Có thể tôi sẽ
dành tiền đi du lịch, khám phá thế giới. Tôi nhận ra rằng kho kỷ niệm
đáng nhớ có giá trị lớn hơn nhiều những thứ vật chất. Tôi cũng cho rằng
đáng lẽ mình cần đầu tư thông minh hơn.
Nhưng bài học lớn nhất là tôi biết rằng
làm người bố, người mẹ tốt quan trọng như thế nào. Khi các con tôi dần
lớn lên, tôi sẽ không bao giờ dúi vào tay chúng tờ séc 250.000 USD mà
không hướng dẫn một lời về cách sử dụng.
Anh Đức (Theo BI)
0 nhận xét: